“Tôi có thể cầu xin sự tha thứ của Đức Thánh hay không?”
“Cô
ta đã từng hỏi tôi như thế.”
Kim
cũng chỉ nhìn thấy được mái tóc xoăn đỏ bù xù nổi bật dưới ánh đèn tù mù, hoàn
toàn không thấy được mặt mũi của cô gái nọ. Dù sao thì người ở xứ Babel này đều
có mái tóc đỏ, có nhìn thì anh cũng chẳng đoán được đó là ai.
Damon
tiếc nuối: “Phải chi tôi đến sớm chút là được rồi…”
Tiếng
sóng vỗ rì rào dưới vách đá khiến Kim cảm thấy hơi ồn, anh bước xuống khỏi mỏm
đá: “Giờ cậu đã có thể nói với tôi người cần giúp đỡ là ai chưa?”
Damon
nhún vai: “Rồi anh sẽ gặp người đó thôi, cũng sắp rồi…”
Gã
nghiêng đầu nhìn bóng lưng của Kim, thầm nghĩ, cần gì phải hỏi chứ? Anh thừa
biết mà.
“Có
người theo dõi chúng ta.” Trước khi đi về, Kim cầm nhánh cây vạch vài đường dưới
đất, chẳng có thứ ánh sáng chói lọi nào chứng tỏ phép thuật đã hiện hữu ở đây
nhưng những người kia đã mất dấu bọn họ ở ngay đoạn này.
Damon
đi theo sau lưng anh, bọn họ chỉ vừa đi được một quãng thì mấy tay săn tin chạy
ra khỏi chỗ nấp, dáo dác nhìn quanh mà không thấy bọn họ đâu, còn gãi đầu khó
hiểu không biết chuyện gì xảy ra. Gã chép miệng lắc đầu: “Khờ thật.”
…
Mấy
ngày liên tục mà không có manh mối gì mới, đêm nay, Damon định ra ngoài đi dạo
xem có ăn may được gì hay không.
“Người
ta thường nói tôi rất may mắn.” Gã kéo cái mũ áo choàng che đi gương mặt tái
nhợt, cười cười khoe hàm răng trắng sáng: “Anh đi với tôi đi, biết đâu…”
“Không
đi.” Kim ngồi bên lò sưởi, anh dán dính vào chiếc sofa ấm áp và quyển sách kia,
quyết tâm tiết kiệm sức lực, trau dồi tri thức. Damon nhìn tư thế lười biếng
của người nọ, chỉ cảm thấy anh còn giống mèo hơn cả Raon nữa.
Đành
vậy.
Một
mình Damon rảo bước trên con đường lát đá cũ kĩ, mấy nhánh cây ven đường bị màn
đêm nhuộm đẫm làn sương xám, thi thoảng sẽ có gió thổi tới đưa cành lá rì rào
và hương đất lạ đến gần, lướt qua tấm áo choàng dày cộm của gã. Trẻ em mất tích
rồi quay về một cách kỳ lạ, lời đồn truyền miệng về vị thần biển bí ẩn, gia
đình có truyền thống hành nghề trừ tà của lão Jayden, cái chết của gia đình đứa
con trai ruột của lão…
Đáng
lẽ ra bọn họ nên đến nhà lão Jayden để tìm hiểu, nhưng Damon không thể đến.
Gã
nhìn lòng bàn tay của mình, đôi lúc nó sẽ trở nên trong suốt khiến gã trông hệt
như con sứa, một con sứa dị tật. Gia đình lão Jayden hành nghề trừ tà, chắc
chắn nơi bọn họ sống cũng có kết giới bảo hộ. Damon không dám tự tiện bước vào
kết giới của người khác nếu chưa được bọn họ đồng ý, không phải gã sợ bị lão Jayden
thu phục hay là sợ hồn phi phách tán, mà là…
Damon
ngẩng đầu lên, tiếng bước chân đều đều trước mắt khiến gã chú ý.
Một
cô gái khoác chiếc măng tô xám bước ra từ con ngõ, đi ở phía trước Damon.
Đây
rồi, rốt cuộc…
May
mắn tới rồi.
Gã
sờ sờ túi vải bên hông, định tìm quyển sách “Tảo và Rêu” vừa mượn từ thư viện,
rồi chợt nhớ ra quyển sách đó đang nằm trong tay Kim, gã chỉ đành thở dài.
Người
đi trước mặt gã chính là Anna – cô thủ thư ban sáng. Lúc này cô ta đang dừng
lại ở trước một cửa hàng bán thức ăn cho mèo. Damon biết nhà của Anna không có
mèo, quần áo của cô sạch sẽ và không hề có chút hơi thở của mèo nào, có lẽ cô
mua thức ăn cho mèo hàng xóm? Mèo ven đường? Gã âm thầm nấp vào một góc khuất,
chờ Anna bước ra khỏi cửa hàng thú cưng.
Anna
đi thêm một đoạn, đây là con đường dẫn tới quảng trường lớn, nơi có một đài
phun nước cũ kĩ đã ngưng hoạt động, chỉ là vẫn có nước mưa đọng lại ở đó. Như
một thói quen, cô gái ngồi xổm xuống đổ thức ăn vào những chiếc khay bằng giấy
do mình tự gấp, rồi cầm túi thức ăn lắc lắc vài cái.
Một
chú mèo con e dè bước ra từ sau lùm cây, nó nhìn Anna với ánh mắt tò mò và sợ
hãi. Anna khẽ nói gì đó với chú mèo, còn vẫy tay vài cái, khi cô đứng dậy đi ra
xa, mèo con đói lả suốt nhiều ngày chậm rãi bước về phía khay giấy.
Nó
vẫn còn dè chừng Anna, nhưng không thể chống cự được cơn đói nên đã ăn vài
miếng.
Damon
kiên nhẫn chờ cho đến khi Anna đã làm quen được với chú mèo, gã cảm thấy đoạn
gay cấp sắp tới rồi.
Anna
nhẹ nhàng vuốt ve đầu chú mèo, mèo con như cảm kích cô gái, liên tục dụi đầu
vào lòng bàn tay cô gái. Anna cũng mỉm cười dỗ dành nó, nhưng rồi… cô chợt túm
lấy sau gáy con mèo, nhấc bổng nó lên không trung. Mèo con sửng sốt, huơ tứ chi
kêu meo meo liên tục, Anna lại như chẳng hề nghe thấy, cô vẫn siết chặt con
mèo, rồi giơ lên cao…
“Meo!”
Ngay
khi Anna sắp ném mèo con xuống, Damon cũng đã kịp bước ra ngoài, nhưng rồi lại
có một bóng đen xuất hiện nhanh hơn gã. Cái bóng lướt qua đài phun nước, lao ầm
đến xô ngã Anna, đồng thời giành lấy chú mèo đen trong tay cô ta.
“Cô
định làm gì thế?!”
Mèo
con sợ hãi nhảy ra khỏi tay người này, hắn cũng không giữ chặt nó, để nó chạy
đi. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Anna: “Là cô sao? Cô là người đã giết những con
mèo đen đó sao?!”
Bị
người này xô ngã, Anna lại ngồi bệch ra dưới đất, ngơ ngác nhìn hắn như thể
không hiểu hắn đang nói gì. Ở nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ, hắn không
tiện đến gần cô gái, nhưng với những hành động vừa rồi là hắn đã cảm thấy cô rất
độc ác: “Đừng nghĩ đến việc chối tội nữa, rõ ràng lúc nãy cô định ném nó
xuống…”
“Tôi…
định ném nó xuống sao?”
Vài
sợi lông mèo vẫn còn dính trong tay, Anna sững sờ giật mình như mới vừa tỉnh
mộng, cô nhìn hai bàn tay mình: “Là tôi thật sao…”
Người
kia nhíu mày: “Cô giả điên à? Cô không nhớ gì ư?”
Mười
lăm phút sau, Anna ngồi trên băng ghế dưới tán cây, Raon thả chú mèo đi sau khi
đã trấn an nó, nhưng nó vẫn quấn quýt lấy hắn, nép mình trong khuỷu tay của
hắn.
Anna
nhìn hai bàn tay mình, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn: “Ký ức cuối cùng của tôi nằm
ở chỗ tiệm bán đồ ăn cho thú cưng…” Cô kể chuyện mình thường xuyên cho những chú
mèo hoang gần đây ăn nên cũng là khách quen của cửa hàng đó: “Mọi chuyện vẫn bình
thường cho đến khi tôi bước ra khỏi cửa hàng, tôi chẳng còn nhớ gì nữa… khi
giật mình tỉnh lại thì đã thấy anh rồi…”
Anna
không dám nhìn Raon, trông hắn có vẻ rất căm ghét những người hành hạ mèo: “Tôi
xin lỗi, tôi thật sự không nói dối…”
Raon
nhích ra xa một chút: “Tôi không có năng lực phân biệt người khác nói dối hay nói
thật đâu, cũng đừng xin lỗi tôi làm gì, nạn nhân của cô đâu phải tôi.”
Nói
đoạn, hắn lại hừ một tiếng: “Nhưng dù sao cũng phải đến cửa hàng thú cưng xem chuyện
gì xảy ra.”
Đây
không phải là lần đầu tiên Anna gặp trường hợp đó, khi cô cẩn thận nhớ lại, những
lần cô mất đi ký ức trong một khoảng thời gian ngắn luôn là sau khi cô rời khỏi
cửa hàng bán đồ ăn cho thú cưng.
Cửa
hàng bán đồ ăn cho thú cưng này nằm ở gần thư viện, vẫn luôn mở cửa đến tận
khuya. Khi nhân viên bán hàng thấy ca làm sắp kết thúc, cậu ta bắt đầu dọn dẹp,
chuẩn bị tắt đèn đi về. Lúc này, tiếng chuông gió leng keng vang lên trong không
khí, cậu nhân viên đang khóa tủ đồ nên không ngẩng đầu lên:
“Cửa
hàng sắp đóng rồi, sáng mai khách hẵng ghé lại nhé.”
Mãi
mà không thấy ai trả lời, cậu ta đứng dậy, chỉ thấy một con mèo đen đang ngồi
trên quầy tính tiền, giương đôi mắt hơi đỏ nhìn mình.
Vừa
nhìn thấy con mèo đen đó, sắc mặt của cậu nhân viên từ sửng sốt chuyển sang đờ
đẫn, như bị một thế lực điều khiển, cậu ta đột ngột nhào tới vồ lấy con mèo,
nhét nó vào túi bóng rồi rời khỏi cửa hàng bằng lối cửa sau.
End Chap 5