Thứ Tư, 31 tháng 7, 2024

Người Bất Tử - 5

“Tôi có thể cầu xin sự tha thứ của Đức Thánh hay không?”

“Cô ta đã từng hỏi tôi như thế.”

Kim cũng chỉ nhìn thấy được mái tóc xoăn đỏ bù xù nổi bật dưới ánh đèn tù mù, hoàn toàn không thấy được mặt mũi của cô gái nọ. Dù sao thì người ở xứ Babel này đều có mái tóc đỏ, có nhìn thì anh cũng chẳng đoán được đó là ai.

Damon tiếc nuối: “Phải chi tôi đến sớm chút là được rồi…”

Tiếng sóng vỗ rì rào dưới vách đá khiến Kim cảm thấy hơi ồn, anh bước xuống khỏi mỏm đá: “Giờ cậu đã có thể nói với tôi người cần giúp đỡ là ai chưa?”

Damon nhún vai: “Rồi anh sẽ gặp người đó thôi, cũng sắp rồi…”

Gã nghiêng đầu nhìn bóng lưng của Kim, thầm nghĩ, cần gì phải hỏi chứ? Anh thừa biết mà.

“Có người theo dõi chúng ta.” Trước khi đi về, Kim cầm nhánh cây vạch vài đường dưới đất, chẳng có thứ ánh sáng chói lọi nào chứng tỏ phép thuật đã hiện hữu ở đây nhưng những người kia đã mất dấu bọn họ ở ngay đoạn này.

Damon đi theo sau lưng anh, bọn họ chỉ vừa đi được một quãng thì mấy tay săn tin chạy ra khỏi chỗ nấp, dáo dác nhìn quanh mà không thấy bọn họ đâu, còn gãi đầu khó hiểu không biết chuyện gì xảy ra. Gã chép miệng lắc đầu: “Khờ thật.”

Mấy ngày liên tục mà không có manh mối gì mới, đêm nay, Damon định ra ngoài đi dạo xem có ăn may được gì hay không.

“Người ta thường nói tôi rất may mắn.” Gã kéo cái mũ áo choàng che đi gương mặt tái nhợt, cười cười khoe hàm răng trắng sáng: “Anh đi với tôi đi, biết đâu…”

“Không đi.” Kim ngồi bên lò sưởi, anh dán dính vào chiếc sofa ấm áp và quyển sách kia, quyết tâm tiết kiệm sức lực, trau dồi tri thức. Damon nhìn tư thế lười biếng của người nọ, chỉ cảm thấy anh còn giống mèo hơn cả Raon nữa.

Đành vậy.

Một mình Damon rảo bước trên con đường lát đá cũ kĩ, mấy nhánh cây ven đường bị màn đêm nhuộm đẫm làn sương xám, thi thoảng sẽ có gió thổi tới đưa cành lá rì rào và hương đất lạ đến gần, lướt qua tấm áo choàng dày cộm của gã. Trẻ em mất tích rồi quay về một cách kỳ lạ, lời đồn truyền miệng về vị thần biển bí ẩn, gia đình có truyền thống hành nghề trừ tà của lão Jayden, cái chết của gia đình đứa con trai ruột của lão…

Đáng lẽ ra bọn họ nên đến nhà lão Jayden để tìm hiểu, nhưng Damon không thể đến.

Gã nhìn lòng bàn tay của mình, đôi lúc nó sẽ trở nên trong suốt khiến gã trông hệt như con sứa, một con sứa dị tật. Gia đình lão Jayden hành nghề trừ tà, chắc chắn nơi bọn họ sống cũng có kết giới bảo hộ. Damon không dám tự tiện bước vào kết giới của người khác nếu chưa được bọn họ đồng ý, không phải gã sợ bị lão Jayden thu phục hay là sợ hồn phi phách tán, mà là…

Damon ngẩng đầu lên, tiếng bước chân đều đều trước mắt khiến gã chú ý.

Một cô gái khoác chiếc măng tô xám bước ra từ con ngõ, đi ở phía trước Damon.

Đây rồi, rốt cuộc…

May mắn tới rồi.

Gã sờ sờ túi vải bên hông, định tìm quyển sách “Tảo và Rêu” vừa mượn từ thư viện, rồi chợt nhớ ra quyển sách đó đang nằm trong tay Kim, gã chỉ đành thở dài.

Người đi trước mặt gã chính là Anna – cô thủ thư ban sáng. Lúc này cô ta đang dừng lại ở trước một cửa hàng bán thức ăn cho mèo. Damon biết nhà của Anna không có mèo, quần áo của cô sạch sẽ và không hề có chút hơi thở của mèo nào, có lẽ cô mua thức ăn cho mèo hàng xóm? Mèo ven đường? Gã âm thầm nấp vào một góc khuất, chờ Anna bước ra khỏi cửa hàng thú cưng.

Anna đi thêm một đoạn, đây là con đường dẫn tới quảng trường lớn, nơi có một đài phun nước cũ kĩ đã ngưng hoạt động, chỉ là vẫn có nước mưa đọng lại ở đó. Như một thói quen, cô gái ngồi xổm xuống đổ thức ăn vào những chiếc khay bằng giấy do mình tự gấp, rồi cầm túi thức ăn lắc lắc vài cái.

Một chú mèo con e dè bước ra từ sau lùm cây, nó nhìn Anna với ánh mắt tò mò và sợ hãi. Anna khẽ nói gì đó với chú mèo, còn vẫy tay vài cái, khi cô đứng dậy đi ra xa, mèo con đói lả suốt nhiều ngày chậm rãi bước về phía khay giấy.

Nó vẫn còn dè chừng Anna, nhưng không thể chống cự được cơn đói nên đã ăn vài miếng.

Damon kiên nhẫn chờ cho đến khi Anna đã làm quen được với chú mèo, gã cảm thấy đoạn gay cấp sắp tới rồi.

Anna nhẹ nhàng vuốt ve đầu chú mèo, mèo con như cảm kích cô gái, liên tục dụi đầu vào lòng bàn tay cô gái. Anna cũng mỉm cười dỗ dành nó, nhưng rồi… cô chợt túm lấy sau gáy con mèo, nhấc bổng nó lên không trung. Mèo con sửng sốt, huơ tứ chi kêu meo meo liên tục, Anna lại như chẳng hề nghe thấy, cô vẫn siết chặt con mèo, rồi giơ lên cao…

“Meo!”

Ngay khi Anna sắp ném mèo con xuống, Damon cũng đã kịp bước ra ngoài, nhưng rồi lại có một bóng đen xuất hiện nhanh hơn gã. Cái bóng lướt qua đài phun nước, lao ầm đến xô ngã Anna, đồng thời giành lấy chú mèo đen trong tay cô ta.

“Cô định làm gì thế?!”

Mèo con sợ hãi nhảy ra khỏi tay người này, hắn cũng không giữ chặt nó, để nó chạy đi. Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Anna: “Là cô sao? Cô là người đã giết những con mèo đen đó sao?!”

Bị người này xô ngã, Anna lại ngồi bệch ra dưới đất, ngơ ngác nhìn hắn như thể không hiểu hắn đang nói gì. Ở nơi này cũng chỉ có hai người bọn họ, hắn không tiện đến gần cô gái, nhưng với những hành động vừa rồi là hắn đã cảm thấy cô rất độc ác: “Đừng nghĩ đến việc chối tội nữa, rõ ràng lúc nãy cô định ném nó xuống…”

“Tôi… định ném nó xuống sao?”

Vài sợi lông mèo vẫn còn dính trong tay, Anna sững sờ giật mình như mới vừa tỉnh mộng, cô nhìn hai bàn tay mình: “Là tôi thật sao…”

Người kia nhíu mày: “Cô giả điên à? Cô không nhớ gì ư?”

Mười lăm phút sau, Anna ngồi trên băng ghế dưới tán cây, Raon thả chú mèo đi sau khi đã trấn an nó, nhưng nó vẫn quấn quýt lấy hắn, nép mình trong khuỷu tay của hắn.

Anna nhìn hai bàn tay mình, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn: “Ký ức cuối cùng của tôi nằm ở chỗ tiệm bán đồ ăn cho thú cưng…” Cô kể chuyện mình thường xuyên cho những chú mèo hoang gần đây ăn nên cũng là khách quen của cửa hàng đó: “Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi tôi bước ra khỏi cửa hàng, tôi chẳng còn nhớ gì nữa… khi giật mình tỉnh lại thì đã thấy anh rồi…”

Anna không dám nhìn Raon, trông hắn có vẻ rất căm ghét những người hành hạ mèo: “Tôi xin lỗi, tôi thật sự không nói dối…”

Raon nhích ra xa một chút: “Tôi không có năng lực phân biệt người khác nói dối hay nói thật đâu, cũng đừng xin lỗi tôi làm gì, nạn nhân của cô đâu phải tôi.”

Nói đoạn, hắn lại hừ một tiếng: “Nhưng dù sao cũng phải đến cửa hàng thú cưng xem chuyện gì xảy ra.”

Đây không phải là lần đầu tiên Anna gặp trường hợp đó, khi cô cẩn thận nhớ lại, những lần cô mất đi ký ức trong một khoảng thời gian ngắn luôn là sau khi cô rời khỏi cửa hàng bán đồ ăn cho thú cưng.

Cửa hàng bán đồ ăn cho thú cưng này nằm ở gần thư viện, vẫn luôn mở cửa đến tận khuya. Khi nhân viên bán hàng thấy ca làm sắp kết thúc, cậu ta bắt đầu dọn dẹp, chuẩn bị tắt đèn đi về. Lúc này, tiếng chuông gió leng keng vang lên trong không khí, cậu nhân viên đang khóa tủ đồ nên không ngẩng đầu lên:

“Cửa hàng sắp đóng rồi, sáng mai khách hẵng ghé lại nhé.”

Mãi mà không thấy ai trả lời, cậu ta đứng dậy, chỉ thấy một con mèo đen đang ngồi trên quầy tính tiền, giương đôi mắt hơi đỏ nhìn mình.

Vừa nhìn thấy con mèo đen đó, sắc mặt của cậu nhân viên từ sửng sốt chuyển sang đờ đẫn, như bị một thế lực điều khiển, cậu ta đột ngột nhào tới vồ lấy con mèo, nhét nó vào túi bóng rồi rời khỏi cửa hàng bằng lối cửa sau.

End Chap 5

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2024

Người Bất Tử - 4

 Cuối cùng Raon cũng gặp được thuật sĩ nổi tiếng kia.

Không phải quá khó tìm nhà ông ta, nhưng vì xui xẻo nên hắn đã tới đây năm lần bảy lượt mà không gặp được thuật sĩ, thậm chí vì muốn gặp ông ta mà hắn bị đội viên trong tổ phóng viên chỉ trích, nói chỉ biết lập công cho riêng mình.

Raon bĩu môi, nếu chỉ muốn lập công cho riêng mình thì hắn chẳng cần phải gia nhập tổ của bọn họ làm gì cả. Nhớ đến gương mặt cười hiền từ của lão thị trưởng, hắn chỉ có cảm giác mình bị lừa, nhưng biết làm thế nào đây, ông ta là người bạn thân từ nhỏ của hắn..

Vừa lầm bầm, Raon vừa tiện tay bẻ một cành cây ven đường định trút cơn giận, nhưng khi vừa chạm vào thân cây đã có cảm giác lành lạnh…

Raon giật tay lại, lùi bước nhanh như chớp trước khi con rắn nọ kịp cắn vào tay hắn, đồng thời khi lùi lại hắn vấp phải lỗ thủng bên đường, trượt chân ngã chổng vó. Bùn đất dính đầy lên quần áo, Raon nằm đó mất một lúc mới lấy hết nghị lực bò dậy.

Để tới nhà thuật sĩ, hắn đã ngã không dưới mười lần, bị động vật rượt, trời đổ mưa giữa chừng, khi hắn tìm một nơi trú mưa thì phát hiện ra đó là một căn nhà ma, bị âm khí trong nhà ma quấn lấy, hắn còn sốt mất hai ngày.

Tổ phóng viên đã phát chán với thôn làng Babel vừa cổ hủ vừa tẻ nhạt, phần cũng vì không có manh mối gì về vụ bắt cóc bí ẩn, mà những đứa trẻ cũng đã quay về an toàn nên bọn họ định rút khỏi đây. Trước khi đi, bọn họ còn khuyên Raon đừng ở lại…

“Nhưng bây giờ tôi đã ở đây.”

Raon đứng trước mặt thuật sĩ mù, mở một lọ thủy tinh ra, nghe thấy tiếng nước lõng bõng trong lộ, người thuật sĩ già vươn bàn tay xương xẩu sờ soạng một chốc, như cảm nhận thứ năng lượng gì đó toát ra ở bên ngoài chiếc lọ: “…Rêu?”

Raon vô thức gật đầu, rồi sực nhớ ra là thuật sĩ không nhìn thấy, hắn bèn nói: “Đúng vậy, là rêu dính trên giày của những đứa bé từng mất tích. Tôi đã tìm đến nơi mà người làng đồn có thần biển xuất hiện, bọn họ còn nói thần biển là người bắt cóc bọn nhóc, nhưng ở đó không có gì.”

Raon cắm cọc ở nơi được đoán là có thần biển xuất hiện tận ba ngày, không có gì xảy ra. Hay là còn chưa tới chu kỳ bắt cóc nên thần biển gì đó không xuất hiện?

Thuật sĩ già lắng tai nghe ngóng: “Ta nghe gió nói, thần biển vô tội.”

Raon nhíu mày: “Ông có thể kể về sự tích thần biển cho tôi nghe không?” Hắn hỏi người làng nhưng chẳng ai trả lời rõ ràng về chuyện này, bọn họ đều chỉ kể về thứ truyền thuyết mơ hồ kia, ngay cả cái tên của thần biển, cũng không người nào biết.

“Ta nghe gió nói, thần không cho nói, người không thể nói, hãy hỏi vạn vật.”

Nói xong, ông ta đẩy Raon ra ngoài cửa, đóng lại.

Raon: “…”

Hắn thấy thật vô nghĩa.

Hắn tốn công sức mò tới đây làm gì nhỉ?

Khi Raon cho rằng mình lại gặp xúi quẩy rồi, đột nhiên thuật sĩ mở hé cửa ra, nghiêng đầu “nhìn” hắn.

Raon cũng nhìn ông ta.

Trước khi ông ta kịp mở miệng, hắn đã cướp lời: “Ông nghe gió nói gì?”

“…Nói cậu hãy đi tìm mèo đen.”

Raon sửng sốt nhìn ông ta: “Sao ông biết?!”

Có lẽ là giọng điệu kinh ngạc của hắn quá rõ ràng, thuật sĩ nhíu mày: “Ta nghe gió nói, mèo đen sẽ cho cậu biết mọi chuyện.”

Đến tận khi ông cụ đóng cửa không ra tiếp chuyện nữa, Raon mới hoàn hồn. Hắn đặt tay lên ngực vuốt vuốt mấy cái, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là vậy.

Hắn cứ tưởng mình bị lộ.

Tìm mèo đen trong thôn làng này không dễ, nhất là dạo gần đây mèo đen đã bị giết khá nhiều. Khi Raon biết tin này, hắn ngây người ra mất một lúc, hắn chỉ lo tập trung hỏi chuyện những đứa bé mất tích, không hề biết việc này cũng diễn ra song song ở đây. Nhưng bây giờ…

Raon cúi đầu, cởi găng tay, nhìn lên mu bàn tay mình, một hình xăm vòng tròn với những ký tự ngoằn ngoèo tượng hình khiến người ta e dè – có thứ này, sao hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng chứ? Huống chi…

Hắn cũng không muốn như thế.

“Chậc.” Raon đứng ở ngã ba đường, gãi đầu nhìn xung quanh, thật sự… không còn cách nào sao?

Hắn tần ngần một lúc, cuối cùng chỉ đành thở dài, tìm một chỗ vắng người, ít ai qua lại. Hắn chọn một cánh rừng nhỏ ở cách thôn làng vài trăm mét, sau khi xác nhận là không có người nào hay con vật nào xung quanh, hắn vẽ một kết giới hình tròn dưới đất, rồi hắn…

“Mèo meo meo meo, meo meo meo mèo meo…”

“Mèo meo meo meo, meo meo meo mèo meo…”

“…”

Raon vừa nhảy điệu nhảy kỳ quái, vừa uốn éo vài cái như những chú mèo thần tài vẫy tay mời khách, đồng thời khẽ kêu meo meo không khác gì tiếng mèo kêu. Nhưng nhảy chưa dứt thì hắn đã nhào qua ôm gốc cây bên cạnh, quy sụp xuống, nội tâm gào thét điên cuồng.

A a a a a a a a!

Xấu hổ quá!

Tại sao hắn phải làm cái trò này!

A a a a a a a a a a a!

Nếu ai đó có thể lắng nghe tiếng lòng của hắn, chắc chắn bọn họ sẽ tưởng hắn đang luyện thanh.

Raon ôm gốc cây, tức giận đến nỗi lắc cái cây rung lạo xạo không ngừng, lá vàng lá xanh rơi lả tả trên người hắn, hắn cũng chẳng màng. Mãi đến khi có một con sâu xanh rơi bộp vào ngay trán, Raon mới giật mình nhảy dựng lên, vội vàng bắt nó xuống.

Chết tiệt!

Tên Damon chết tiệt__________!

Sau đó, Raon vẫn phải nhảy tiếp để hoàn thành nghi thức gọi mèo.

“Ách xì!”

Damon sờ sờ mũi, từ sáng đến giờ gã đã hắt hơi không biết bao nhiêu lần, đến nỗi gã sắp có ảo giác mình đã bị bệnh, mình thật sự là con người.

Hiện giờ gã và Kim đang đứng ở mỏm đá gần khu vực bị đồn là thần biển thường hay xuất hiện, ở đây có hẳn một biển báo cấm người lui tới vì đường trơn, nhiều rong rêu và vách đá chênh vênh, tuy nhiên đây cũng là một địa điểm có người tự sát vào nhiều năm trước nên chính quyền địa phương cũng khá là nhạy cảm khi được hỏi tới.

“Có hẳn một gia đình nhảy xuống… từ nơi này.” Damon giơ hai ngón tay lên, hai ngón tay của gã như hai cái chân người “đi bộ” trên biển báo: “Sau đó, chíu… ùm! Nhảy xuống, chẳng ai biết rõ nguyên nhân cái chết của bọn họ, người dân thì đồn thổi là do lão Jayden hại chết cả nhà đứa con trai.”

“Jayden? Người làm vườn ở cuối làng?” Kim cầm ống nhòm đứng trên lan can, gió lạnh thổi tung chiếc áo măng tô trên người nhưng anh lại như không cảm giác được cái rét từ biển: “Gia đình từng có lịch sử hành nghề trừ tà?”

“Đúng thế, họ đồn lão Jayden đội lốt thầy trừ tà nhưng thật ra là âm thầm hại người, để cầu mong trường sinh bất tử.”

Bốn chữ này như cây búa gõ vào cái công tắc  nào đó trên người Kim, anh rủ mắt im lặng, trông có phần cô độc.

Damon vẫn còn đang nói: “Nhưng tôi cảm nhận được hung thủ là nữ.”

Gã nhắm mắt lại, giọng nói lạnh nhạt như vọng về từ nơi xa xăm: “Cô ta còn rất trẻ, có một mái tóc xoăn rất dài… màu đỏ… người lúc nào cũng ướt sũng…”

End Chap 4

Thứ Năm, 18 tháng 7, 2024

Người Bất Tử - 3

 Tất nhiên, không chỉ Lindsay mà toàn bộ những đứa bé mất tích đều có chung một tình trạng sau khi trở về nhà.

“Thường thì người ta sẽ tìm thấy chúng khi chúng đã về nhà, nhưng tất cả đều có cùng một đặc điểm kỳ quái.”

“Chúng vẫn nhớ mình là ai, vẫn sinh hoạt như bình thường nhưng lại ngoan một cách đáng kể, ý tôi là… kể cả những đứa bé tinh nghịch thích chạy nhảy.” Sau khi nhận được vài tờ tiền, người đàn ông mới thấy tay mình ấm hơn, ông ta vội đút bàn tay vào túi áo rồi nghiêng người nói nhỏ với phóng viên: “Các cô cậu biết đó, vào mùa này, mấy đứa bé thường thích vò tuyết thành viên rồi ném vào cửa sổ nhà người ta, trẻ con ấy mà, đôi khi vui đùa lại không biết được hậu quả, tôi cũng từng là nạn nhân của chúng…”

“Nhưng bây giờ không một đứa nào làm thế.”

Ông ta khẽ thở dài: “Chúng đã ngoan hơn nhiều, nhưng điều này chỉ khiến cả làng lo lắng, vì chúng rất nghe lời người lớn nhưng lại không phân biệt được tốt xấu, nên nếu để chúng đi ra ngoài mà không có người nhà đi theo thì… không biết kẻ xấu sẽ làm gì chúng đây…”

“Và điều đáng sợ hơn là người ta không thể điều tra được những đứa trẻ này về nhà bằng cách nào. Giày của chúng đều ướt, trên người có vài vết trầy xước, chắc là té ngã do giày trơn…”

Ông ta nghiêng đầu tỏ ra bí ẩn: “Người trong làng đều đồn chúng bị thần biển dẫn đi.”

Nhưng cũng chỉ là lời đồn hư cấu suốt hàng trăm năm nay.

Làng Babel có một mặt giáp biển nhưng người dân không tận dụng vị thế này để kinh doanh vì nước ở lưu vực này chảy xiết, dễ gây tai nạn đường biển. Ngoài một ngọn hải đăng coi như là cảnh đẹp ý vui ra thì không mấy ai đến đường biển đó, cũng vì người xưa từng kể lại một câu chuyện về thần biển.

Nghe nói thần biển này vốn là người trời nhưng bị trừng phạt nên phải ở đây canh giữ mảnh đất này, do quá cao ngạo và thần bí nên không có nhiều truyền thuyết về vị thần đó cho lắm, đa phần lời đồn nhiều nhất là vị thần này rất yêu trẻ con.

Thế nên mới có lời đồn thần biển bắt cóc trẻ con tới chơi với mình, sau đó giữ một hồn phách của chúng lại để lần sau tiếp tục kéo chúng đi chơi.

Thần biển gì chứ, đúng là vô nghĩa.

Đại khái là cũng không thu hoạch được thông tin gì ra hồn nên nhóm phóng viên tìm chỗ bàn bạc. bốn, năm người châu đầu ghé tai nói về những gì bọn họ tìm được, chỉ có một người đàn ông tóc dài cứ mãi đăm chiêu.

“Sao thế? Anh vẫn còn nghĩ tới hai người áo đen kia à?” Một cô gái nói: “Tôi thấy chắc bọn họ tới từ tòa soạn khác, muốn kiếm chút cơm như chúng ta thôi.”

“Chúng ta không đi kiếm cơm mà thật sự là giúp người khác giải quyết vụ án.” Người tóc dài nhíu mày bất mãn: “Nhiều trẻ con mất tích như thế, các người lại coi đó là cơ hội kiếm tiền à?”

“Anh bạn đừng nóng, ai cũng phải ăn mới sống được chứ! Giúp người thì cũng nên đấy, nhưng nếu giúp người mà không xem lại túi tiền của mình thì rõ là thằng ngốc rồi!”

Người khác vỗ vai hắn, anh ta nói đúng nhưng giọng điệu cà lơ phất phơ của anh ta khiến hắn khó chịu: “Tôi sẽ tiếp tục đi tìm manh mối ở chỗ thần biển.”

Nói xong, hắn bỏ ra ngoài cửa.

“Xì, người mới mà cứ làm như mình chuyên nghiệp lắm vậy. Tổ trưởng, anh nhặt tên đó từ đâu thế?” Một người trong đội nhìn qua cửa sổ, thấy người tóc dài kia đã đi xa, không thể kìm được lời mỉa mai: “Vội vã lập công như vậy, tưởng mình giỏi lắm sao? Có giỏi thì bắt được tên hung thủ đi, làng sẽ trao huân chương nhiệt huyết cho hắn.”

Cô gái duy nhất có mặt ở đó cũng lắc đầu: “Tổ trưởng, sao người này lại được phân vào tổ của chúng ta thế?”

Tổ trưởng đăm chiêu một lát, thở dài: “Người này được cấp trên đưa tới… tôi cũng không biết thân phận của hắn là gì…”

“Chắc là con ông cháu cha rồi-…” Người thanh niên chưa kịp trút cơn bất mãn của mình thì chợt im bặt, vài giây sau, anh ta mới chỉ ra cửa: “Đó là… hai tên mặc áo đen mà người đàn ông kia từng nói đúng không?”

Nhìn hai bóng người đang đi trên vỉa hè ở bên đường đối diện, cả bọn lập tức lên tinh thần: “Đi theo xem sao!”

Quảng trường trung tâm nằm ở giữa làng Babel, nơi đáng lẽ phải được coi là sầm uất nhất tại địa phương này, nhưng từng có một sự cố chết người xảy ra ở đây nên hầu như không ai bén mảng tới sau tám giờ tối.

Chỉ mới hơn tám giờ tối mà làn sương giá đã bao phủ khắp mọi nẻo đường trong làng, phủ một lớp filter mờ ảo trắng xám giấu nhẹm những dấu vết ban sơ.

Gần đây, Anna có cảm giác hơi kỳ lạ. Cô đã sống trong làng Babel hơn hai mươi năm, đây là con đường về nhà quen thuộc với cô, nhưng chẳng biết tại sao có đôi lúc cô cảm thấy con đường rất quái dị, nó dẫn cô tới một nơi nào đó mà cô không nhớ được. Anna nhớ kĩ, mình cũng đã ăn ngon ngủ đủ, không hề bỏ bữa hay là gặp vấn đề về tâm lý gì, nhưng đôi lúc, Anna phát hiện cô không tài nào nhớ nổi những chuyện đã xảy ra trong một khoảng thời gian nào đó.

Ví dụ như thứ bảy tuần trước. Rõ ràng cô tới cửa hàng bánh ngọt để mua bánh, nhưng sau đó chẳng hiểu thế nào cô lại xuất hiện ở gần thư viện.

“Hay là mình phải đi kiểm tra sức khỏe tinh thần như những gì mẹ nói?” Anna xoa đầu, chỉ thấy bế tắc tột cùng.

Đang nghĩ ngợi xem có nên đi bác sĩ hay không, bỗng dưng một con mèo đen nhảy ra khiến Anna hoảng hốt. Mèo đen có vẻ không sợ người, nhưng cô thì sợ nó bị giết, dạo gần đây có rất nhiều vụ án mèo bị giết, đã lâu rồi cô chưa nhìn thấy chú mèo đen nào xuất hiện.

“Mày mau về nhà đi, mau về tìm mẹ đi, cẩn thận bị người ta bắt mất.” Anna khom người nhìn nó, xua xua tay. Chú mèo đen ngẩng đầu nhìn cô một lúc, nó gầy tong, bụng thì phình lên, Anna chợt nhận ra chú mèo này đang mang thai, lại đi kiếm ăn đêm thế này…

Cô lấy ít bánh trong túi xách ra đưa cho mèo.

Chính bản thân Anna cũng không ngờ được, sáng hôm sau lại có thêm một vụ mèo đen bị giết, nhưng lần nào có tới năm con mèo chết, vì đó là một con mèo mẹ đang mang thai. Anna sửng sốt, cô đặt bút xuống, nghe đồng nghiệp nói chuyện mà lòng cô thắt lại, có lẽ là con mèo đen đêm qua…

“Chị à.”

“Chị ơi.”

“Chị thủ thư ơi!”

Anna giật mình hoàn hồn, nhìn cậu bé đáng yêu trước mắt, phải mất vài giây cô mới bình tĩnh lại: “À, chị nghe đây…”

“Em muốn mượn quyển sách này.”

Cậu bé giơ tay lên, Anna nhìn thoáng qua tiêu đề “Tảo và rêu” rồi cụp mắt ghi chép: “Được rồi, em tên gì?”

“Kimamon.”

Cậu bé mỉm cười nhận lấy quyển sách.

Anna: “…” Trước giờ chỉ mới nghe Doraemon, Pokemon và Digimon…

“Kimamon?”

“Đúng vậy.”

Người đàn ông ngồi bên ghế đá ở bên ngoài thư viện, nghe cái tên chắp vá được Damon miêu tả như tuyệt tác ngôn ngữ kia, anh chỉ đưa ra lời bình kín đáo: “Kim và Damon? Chẳng ra hồn.”

“Chậc.” Damon định nằm ườn ra ghế theo thói quen nhưng chợt nhớ ra bây giờ mình là trẻ em: “Đồ khô khan.”

“Kiểm chứng được chưa?” Kim chỉ chỉ vào trong thư viện: “Giày của cô gái đó.”

Damon nhướng mày: “Tất nhiên rồi.”

Kim cũng đứng dậy bỏ đi một nước.

“Này này, anh còn chưa giúp xong mà, làm phước thì làm cho trót đi…” Damon đứng dậy, cất hai chân ngắn cũn vội vã rượt theo Kim, lòng gã nói thầm.

Đâu chỉ là Kim và Damon.

Còn có Raon nữa.

End Chap 3

Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2024

Người Bất Tử - 2

 Vụ mất tích trẻ em đầu tiên xảy ra vào ba tháng trước.

Nạn nhân số một là đứa bé chịu trách nhiệm phát thư trong làng, sống ở gần ngọn tháp hải đăng. Ngoài tòa thành Babel ra thì ngọn tháp này có thể được coi như một biểu tượng trong vùng, mà trong vùng cũng chỉ có hai người giao thư là ông cụ Joseph và đứa bé đó, thế nên dù không iết tên nhưng chỉ cần nhắc tới nó là mọi người sẽ nhớ ra ngay.

Đứa bé mất tích ba ngày rồi trở về mà không ai biết, chỉ có ông cụ Joseph mắt mờ chân chậm lo sốt vó nhờ những người quen đi tìm. Chẳng qua, sau khi về nhà rồi, nó lại có vẻ ngơ ngác, chậm hiểu hơn bình thường, nếu không phải nó vẫn ăn uống khỏe mạnh bình thường thì cụ Joseph đã tưởng nó bị bệnh.

Đứa bé thứ hai là con gái của một gia đình ít người, cha mẹ của đứa bé này đã đi đến xứ khác làm ăn, thỉnh thoảng mới về nhà một lần, đứa bé sống với nhà dì. Nhưng sau khi nó mất tích, dì cũng không đi tìm, chỉ tưởng nó bỏ nhà đi sau trận cãi nhau với gia đình mà thôi. Mãi đến khi cha mẹ đưa bé về thăm thì mọi chuyện mới vỡ lỡ, và cũng như nạn nhân đầu tiên, bé gái này trở về sau ba ngày.

Nạn nhân thứ ba là nhỏ nhất, nhỏ hơn cả hai nạn nhân đầu tiên, mất tích vào lúc đi học, sau khi tan lớp thì phụ huynh không tìm được con, đổ lỗi cho trường học không làm tròn trách nhiệm. Đến tận lúc này thì những vụ mất tích mới bị vạch trần, cũng khiến người dân cảnh giác hơn.

Thế nhưng cứ đều đặn hàng tuần, tuần nào cũng có trẻ con mất tích, đến nay thì tình trạng này cũng đã kéo dài được ba tháng.

“Vậy là có mười hai đứa trẻ mất tích rồi sao? Nhưng trong hồ sơ chỉ ghi là mười một thôi…”

“Không, tuần này mới là tuần thứ mười hai.”

Người đàn ông trung niên vùi tay vào túi áo, dưới cái lạnh cắt da của mùa đông, ông ta không muốn ở đây trả lời câu hỏi của cánh nhà báo chút nào nhưng họ đeo bám ông ta suốt từ sáng đến giờ rồi: “Tòa soạn của các người có trả thù lao cho người cung cấp thông tin không?”

Ông ta vươn hai ngón tay chà xát vào nhau ra ám hiệu, nhưng ba người đi đối diện lại lắc đầu. Chán nản, người đàn ông quay người bỏ đi: “Còn không bằng điếu xì gà của hai tên oắt kia!”

“Hai tên oắt nào?” Một phóng viên giữ ông ta lại, nhíu mày: “Ngoài bọn tôi ra còn có ai hỏi về câu chuyện trẻ em mất tích này sao?”

“Có, hai thằng nhóc… áo đen.” Ông ta cố gắng nhớ lại gương mặt của hai người nọ, nhưng không làm sao nhớ ra được, chỉ có ấn tượng là trông bọn họ khá ưa nhìn. Lạ thật, ông ta không phải người hay quên, huống hồ người đẹp như thế thì dù là nam hay nữ, cũng sẽ in sâu vào đầu óc người đối diện thôi.

Nhưng bây giờ nhớ lại, đường nét trên gương mặt họ như những mảng màu nhạt nhòa pha trộn vào nhau, không tài nào phân biệt được.

Giờ phút này, “hai thằng nhóc áo đen” đang ngồi trong một quán ăn, một người nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay, người còn lại thì soi mói miếng sườn xào chua ngọt: “Không đủ ngọt, cần thêm chút mật ong, món này cũng chưa đủ cay, phải thêm ớt… Kim, anh không ăn hả?”

Damon cho miếng sườn vào miệng, chớp chớp mắt nhìn hóa đơn trên bàn: “Đây là cả một tháng lương của tôi đấy.”

Kim không đáp, chỉ lật sang trang mới.

“Ăn đi, cho giống con người.” Damon khẽ rướn người về phía trước, che tay thì thầm: “Nếu không thì những kẻ theo dõi chúng ta mấy hôm nay sẽ nghi ngờ anh đấy, anh đã không ăn gì suốt năm ngày rồi.”

Lúc này, Kim mới liếc nhìn Damon, thấy miệng gã dính sốt sườn chua ngọt, lại nhìn đồ ăn trên bàn. Cuối cùng quý ngài kiệm lời nhặt đũa lên gắp một hạt lạc rang lên, để cho “giống con người”.

Damon chán nản buông thìa xuống, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.

Gã liếm mép: “Anh hỏi được gì chưa?” Vừa nói, gã vừa hất cằm nhìn những người xung quanh. Tính cảnh giác của người dân ở đây không được cao cho lắm, dù biết hai người bọn họ là người lạ nhưng vẫn trả lời rất nhiệt tình. Gã và Kim đến đây vào năm ngày trước, hai người chia ra để thăm dò thông tin từ dân bản địa, sau đó hẹn gặp nhau ở đây, nhưng từ nãy đến giờ Kim không ăn cũng chẳng nói năng gì khiến gã cũng hơi tò mò: “Anh hết pin rồi hả?”

“Có tổng cộng mười một đứa trẻ mất tích, cả bé trai lẫn bé gái, độ tuổi từ năm đến mười bốn, đứa lớn nhất cũng là người cuối cùng bị mất tích trong thời điểm này, là cháu gái của chủ quá ăn… này.” Kim liếc nhìn về phía quầy tính tiền, chỉ có một cô nhân viên mặc tạp dề ngồi thừ ra ở đó, dù trông có vẻ là thu ngân chuyên nghiệp nhưng từ khi anh bước vào đây, người này đã tính nhầm không dưới mười lần: “Đó là mẹ của nạn nhân.”

Damon nhướng mày: “Chà…”

“Nhiệm vụ của cậu.” Kim lật thêm một trang sách, liếc nhìn thân người nhỏ nhắn chỉ cao khoảng một mét kia, không phải Damon lùn mà hiện giờ gã đã biến thành một đứa nhóc học sinh tiểu học, mắt mèo tròn xoe, trông tinh nghịch và thơ ngây không tả nổi…

Kế hoạch ban đầu của bọn họ là để Damon làm mồi dụ kẻ bắt cóc xuất hiện, thế nên bọn họ cần phải biết những đứa trẻ kia đã từng mất tích ở đâu, trong khung giờ nào, khi đó bên cạnh chúng có những ai.

Damon đung đưa hai cái chân ngắn ngủn, cảm thấy bất lực vì bị sử dụng như nhân lực trẻ em: “Tại sao không phải là anh biến thành con nít mà là tôi?”

“Cậu nhờ tôi.” Kim đáp ngắn gọn, lại nhón thêm một hạt lạc rang: “Phụ nữ thường giàu lòng trắc ẩn với trẻ em, nhưng cậu không được vì thế mà lợi dụng người khác đâu đấy.”

Anh chộp lấy tay Damon trước khi gã dợm bước về phía người thu ngân kia, chạm vào hình xăm vòng tròn trên mu bàn tay gã. Damon vội vã rụt tay lại trước khi Kim cảnh cáo mình, gã sờ sờ hình xăm kia, sợ tên này lại đọc chú gì đó khiến mình đau đớn: “Biết rồi, tôi cũng đâu phải con nít thật.”

Khi Damon đến gần người thu ngân kia cũng là lúc một bóng người đi lướt qua mặt gã, gã nhận ra đó là cô con gái từng bị bắt cóc – đã được tìm về chiều hôm qua. Người mẹ thấy con mình đi ngang qua trước mắt, bà ta vội vã nắm tay con gái: “Con đi đâu đấy?”

Cô bé đứng lại, chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.

“Lindsay?” Người mẹ gọi tên con mình với ánh nhìn lo lắng, cuối cùng bà ta ra hiệu cho người hầu trong nhà dìu cô bé lên lầu: “Nếu cần đi đâu, mẹ có thể đi cùng con.”

“Mẹ còn bận việc, con tự đi được.” Cô bé đáp, vẫn không chú ý đến mẹ mình, như thể ở ngoài cửa có thứ gì đó hấp dẫn hơn nhiều: “Con chỉ đến thư viện trả sách thôi.” Nói rồi, Lindsay còn giơ hai quyển sách mình đang cầm trong tay.

Ở thị trấn này có một thư viện nhỏ nằm ở gần quảng trường trung tâm, mượn sách ở đó là thói quen hằng tuần của Lindsay, nhưng cũng trong cái lần cô bé đi mượn sách, cô bé đã bị bắt cóc, thế nên vừa nghe đến hai chữ thư viện là người mẹ giãy lên ngay: “Không được! Mẹ không cho phép con tới đó! Mẹ sẽ trả sách giúp con…”

Nghe đến đây, cô bé lại không cố chấp muốn tới thư viện mà quay đầu đi lên phòng.

Người mẹ sững sờ trong giây lát rồi ôm mặt khóc, người hầu bên cạnh chỉ biết an ủi bà.

“Từ lúc Lindsay về đây là thế.” Damon đi một vòng, rồi quay lại bàn ăn. Chiều cao có giới hạn khiến gã gặp khó khăn trong việc trèo lên ghế, Kim bèn túm sau cổ áo nhấc gã lên hộ: “Cảm ơn anh, cô bé cứ đờ ra, như những đứa trẻ khác, và đặc điểm chung của chúng là cực kỳ nghe lời người lớn.”

Gã nhoài người lên bàn ăn, ra vẻ bí ẩn: “Chỉ cần người lớn yêu cầu chúng làm gì, chúng sẽ nghe theo, nhưng vì thế nên người mẹ mới đau lòng, vì thường ngày Lindsay là một cô bé rất cứng đầu và có chính kiến của riêng mình.”

“Bà ấy cho rằng có thứ gì đó đang ở bên trong Lindsay, đang điều khiển cô bé.”

End Chap 2

Thứ Năm, 11 tháng 7, 2024

Người Bất Tử - 1

 “Tôi có thể cầu xin sự tha thứ của Đức Thánh hay không?”

Người thanh niên đeo kính đang ôm chồng sách, nghe có người nói chuyện, anh quay đầu lại.

Trong bóng tối nhạt nhòa, một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế gỗ ọp ẹp ở sát cửa sảnh chính của tòa thánh, ánh sáng nhập nhoạng tỏa ra tù ngọn đèn treo tù mù chỉ đủ để soi rọi mái tóc xoăn ướt sũng ánh lên một sắc đỏ nâu quen thuộc.

Người dân của xứ Babel đều sở hữu màu tóc đỏ như vậy, hầu như là toàn bộ, chỉ có những kẻ nhập cư như anh mới có màu tóc đen.

Giọng nói run rẩy chìm trong bóng đêm được một chốc, khi bầu không khí im lặng sắp bóp nghẹt cổ họng người phụ nữ nọ, anh lặng lẽ đưa mắt nhìn bức tượng thờ trên cao rồi mới lên tiếng: “Tôi không phải Giáo hoàng.”

“Tôi, tôi biết…” Cô ta thì thào đôi chữ, lầm bầm thứ âm thanh kì lạ nào đó: “Tôi chỉ mong sự tha thứ đến từ Đức Thánh, ngài ấy luôn bao dung cho con dân của ngài, đúng không? Giáo hoàng, Giáo hoàng là người kết nối với ngài ấy, ông ta cũng chỉ là người phàm…”

“Tôi cũng là người phàm.” Anh ngắt lời: “Nếu cô không tin lời người phàm, việc gì phải hỏi tôi?”

Lại là một khoảng lặng kéo dài, mãi cho đến lúc tiếng chuông ngân lên lần nữa, cô ta mới đứng dậy lùi ra ngoài cửa. Một vệt nước kéo dài từ nơi người phụ nữ này ngồi cho đến tận cửa, kèm theo vài lá rong rêu sẫm màu, thấm vào kẽ gạch cũ kĩ trong tòa thánh.

Suýt chút nữa thì Damon đã giẫm phải thứ rong rêu trơn nhớt kia.

Gã vẫn mặc một bộ quần áo đen sì như trước, buộc một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ với họa tiết trắng tinh, nhấc đôi bốt da cố gắng tránh né vệt nước tanh hôi kia, gã nhíu mày đánh giá: “Tôi nhớ là anh ở sạch hơn tôi cơ, không định dọn à?”

Gã tìm một băng ghế, đủng đỉnh đặt mông lên.

“Kim?”

Kim đặt chồng sách xuống bàn làm việc, cho từng quyển vào tủ, thờ ơ không phản ứng gì. Mãi một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Ngồi ngay ngắn vào.”

Damon lập tức sửa dáng ngồi xiêu vẹo nghiêng lệch, gã rất cảm động vì có người lo lắng cho cột sống của mình, tiếc là gã đâu còn cột sống: “Nghe nói gần đây anh nhàn lắm, tôi cũng ghé qua xem anh sống thế nào. Đã mấy mươi năm rồi mình không gặp nhau, gặp nhau rồi lại thấy khó lìa xa.”

Gã bắt đầu ngân nga một giai điệu thịnh hành nào đó, và cũng kịp im mồm trước khi Kim đóng sập cửa tủ lại: “Thật ra tôi có chuyện cần nhờ.”

Kim cụp mắt tra chìa khóa vào ổ. Ổ khóa này đã cũ, có khóa hay không thì cũng thế nhưng Kim vẫn làm như thể đây là hoạt động thường ngày, có trong thời gian biểu của mình: “Để tôi nhắc lại…”

“Để tôi nhắc lại cho cậu biết, đây là tòa thánh Babel, là vùng đất tôn giáo được cai quản bởi Đức Thánh Babylon, được cấp phép hoạt động vào hơn một trăm năm trước, mục đích thành lập là để có không gian nuôi dưỡng tín ngưỡng và sinh hoạt cộng đồng cho người dân xứ Babel…” Damon cắt ngang lời anh, tuôn một tràng làu làu như thể đây là quốc ca của gã, tất cả là vì chứng minh rằng gã đã nghe quá nhiều lần chứ không phải dạt dào thắm thiết gì. Trông gã không vui như lúc nãy nữa: “Tôi phải trông cậy gì vào một tòa thánh có tuổi đời còn nhỏ hơn mình, hả Kim?”

Dứt lời, gã đứng dậy, nhấc chân giẫm qua những băng ghế, huênh hoang và hiên ngang như một con sư tử đầu đàn thị uy với muôn loài - nhưng bây giờ con sư tử này phải chạy tới đây để nhờ vả một tên giáo sinh… không, Kim còn chẳng đủ tư cách để làm giáo sinh, anh chỉ là người canh giữ tòa thánh này.

Damon vô cùng vô cùng vô cùng bất mãn với thái độ ù lì của Kim, gã bắt buộc phải làm cái gì đó để cái tên hũ nút này có thể phun châu nhả ngọc thêm một chút: “Bộ anh không chải răng hay sao mà ngại nói chuyện vậy? Đã không nói chuyện bằng mồm được thì ta nên nói bằng tay, nhỉ?”

Miệng thì bảo là tay nhưng vừa hết câu mà gã đã sấn lên, tăng tốc rồi lao tới tung cước đá vào mặt người thanh niên đeo kính kia. Để đánh lạc hướng, gã còn cố ý chộp lấy bình hoa trên bàn, thấy anh né được đòn đầu tiên, gã nhếch miệng cười rồi bổ nhào vào người anh, vung tay lên cao muốn đập bình hoa vào đầu anh.

Kim nhấc khuỷu tay thụi cho Damon một cú trời giáng, gã giật bắn người nhưng vẫn cố chấp muốn phá hủy cái bình. Nhưng rồi chỉ trong thoáng chốc, Kim đã túm được cổ tay gã, vô hiệu hóa đòn đánh thứ hai, cứu rỗi cái bình thành công và đồng thời cũng đáp trả Damon bằng một đòn lên gối khiến gã tái mặt.

Damon bị đánh lùi ra sau, ôm bụng thở dốc một lát. Gã vô thức sờ sờ lên cổ, cuối cùng chỉ đành chống tay vịn vào tường mà than thở: “Chẳng phải anh muốn tích công đức à? Tôi đang tìm việc tốt để anh tích công đức đây… ấy, anh khoan thượng cẳng tay, chúng ta đều là người nhà mà.”

“Tôi không phải người nhà của cậu.”

Kim như mèo bị giẫm phải đuôi, cuối cùng trên gương mặt lạnh nhạt thờ ơ kia cũng ánh lên chút khó chịu. Như nhớ lại ký ức nào đó, anh xoa trán, chỉ ra cửa: “Cút đi, trước khi tôi đá cậu ra khỏi đây.”

“Lần này tôi nghiêm túc đấy.”

Damon cố nhịn cái bụng đau, giơ hai tay lên đầu hàng: “Có người cần anh giúp đỡ, mà tôi thì không giúp được vì không đủ năng lực…”

Cuối cùng cũng nhận được sự chú ý của Kim, Damon nhếch môi cười cười, giơ bàn tay đã gần như trở nên trong suốt của mình lên trước ánh nến mờ ảo: “Tôi không còn nhiều thời gian nữa.”

Ban đầu, vấn đề cũng không có gì phức tạp.

Ở vùng ven sông Babel có vài hộ gia đình phát hiện gần đây có rất nhiều xác mèo hoang chết nằm dọc đường. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng sợ nếu những chú mèo đó đều là mèo đen, chúng chết bằng hình thức hết sức thảm khốc, hai mắt và nội tạng bị moi ra hệt như là nạn nhân của môt loài thú dữ nào đó.

Sợ con người cũng sẽ bị tấn công nên những gia đình này đã mời một vị thuật sĩ từ nơi khác tới đây – lý do tại sao bọn họ không tìm chính quyền mà lại tìm thuật sĩ? Chỉ đơn giản vì cảnh sát sẽ không quan tâm tới cái chết của động vật nào khác trừ con người, trước đây cũng đã từng có tiền lệ như thế rồi.

“Cứ mười năm một lần… đều xảy ra một số vụ giết mèo như thế. Không chỉ mèo mà còn có gia súc, nhưng mấy năm gần đây gia súc đã được chuyển đến khu vực khác nên…” Trước mặt thuật sĩ, người phụ nữ lấm tấm vết chân chim trên khóe mắt ngập ngừng thì thào, như sợ thế lực vô hình nào đó, bà ta cứ do dự mãi, toan đứng dậy bỏ ra ngoài không chỉ một lần.

“Bà cứ chậm rãi thôi, không cần phải sốt ruột.”

Thuật sĩ là một người đàn ông trung niên đã quá tứ tuần nhưng trông vẫn phong độ và trí thức, ít nhất là ở vùng Babel này, hiếm ai có được một người có vẻ ngoài tao nhã như ông ta. Có lẽ cũng vì thế nên dù người này hành nghề thuật sĩ, vẫn có rất nhiều người lầm tưởng ông ta là đại diện đại biểu giáo dục nào đó, rất đáng tin cậy.

Chẳng qua, người này bị mù.

Da mắt của ông ta như bị kết dính bởi một cơn hỏa hoạn nào đó, nhìn tổng thể có vẻ ghê rợn nên ông ta thường dùng khăn che mắt mình lại. Vì lý do này nên thuật sĩ cũng ít khi ra ngoài, không hay giao tiếp với ai, muốn tìm tới nhà ông ta cũng khá là gập ghềnh trắc trở, mời về đây được rồi phải gọi là kỳ công.

Được trấn an cảm xúc, người phụ nữ nhìn người nhà ngoài cửa với ánh mắt e ngại, rồi nói: “Đêm qua con trai tôi nằm mơ thấy một con mèo đen… có thân mèo mặt người, nó gào khóc nói với con tôi là chúng nó sắp bị giết, chúng nó không hề làm hại ai… chẳng qua chỉ là sinh ra với một bộ lông đen mà thôi.”

Mèo đen, trong tín ngưỡng văn hóa phong kiến châu Á cổ đại thì mèo đen thường mang điềm gở, đại diện cho thế lực tà ác, thế nên cũng có khá nhiều người kiêng kị việc nuôi mèo đen, thậm chí là xua đuổi mỗi khi thấy chúng. Mà trong thời gian mèo đen bị giết hại, cũng có rất nhiều chuyện kì lạ xảy ra quanh khu vực này, ví dụ như mấy đứa trẻ con trong vùng bỗng dưng mất tích một vài ngày rồi quay về nhà như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chúng cũng không nhớ gì về khoảng thời gian mình mất tích – đã gặp ai, làm chuyện gì… chúng chỉ nhớ là có người hát ru cho chúng ngủ.

“Và cả chuyện vụ mùa thất bát nhưng hoa cỏ thì lại tươi tốt…” Người phụ nữ thì thào, nom có phần e ngại: “Rau củ quả thu hoạch được héo rũ cả ra, nhưng mấy vườn hoa của lão Jayden ở cuối thôn lại vô cùng sum xuê… người ta đồn lão đang phù phép gì đó cho vườn hoa, vì trước đây gia đình của lão Jayden từng có truyền thống hành nghề trừ tà.”

Thuật sĩ nghe xong câu chuyện, ông ta nghiêng tai lắng nghe, nhắm mắt nghĩ ngợi một lát: “Ta nghe gió nói, tất cả đều vô tội.”

End Chap 1

Thứ Tư, 10 tháng 7, 2024

[ MỤC LỤC] NGƯỜI BẤT TỬ

NGƯỜI BẤT TỬ 


(Kim - Raon - Damon)


Link wattpad: wsatur-night

Author: Wish 

Category: kinh dị, hài hước, huyền bí, non-cp

Summary:

Giữa ba người bọn họ có một mối liên kết rất đặc biệt. 

Sự tồn tại của tôi là điều kiện tiên quyết để kéo dài sinh mệnh của anh.

"Oan nghiệt thay, cả ba chúng ta đều ghét nhau." Damon dựa vào ghế, nhìn Kim đứng ở trước cửa sổ và Raon đang cặm cụi lau thanh kiếm của mình: "Thế mà lại bị buộc dính vào nhau như vậy, còn phải chạy đi khắp nơi phá án."

"Vì trong số chúng ta có một kẻ bất tử." 

Raon tức giận đứng dậy, cũng hướng ánh mắt về phía Kim: "Tôi có thể giết anh được không?"

Status: 

Damon: kẻ làm phiền

Raon: người kiếm chuyện

Kim: thầy trừ tà cần tích công đức

Note: câu chuyện của một thầy trừ tà, một con quỷ và một chú mèo hoang ~


⋆。゚☁︎。⋆。゚☾゚。⋆

MỤC LỤC 

👻 Chap 1 

👻 Chap 2

👻 Chap 3

👻 Chap 4

👻 Chap 5

👻 Chap 6...


Người Bất Tử - 5

“Tôi có thể cầu xin sự tha thứ của Đức Thánh hay không?” “Cô ta đã từng hỏi tôi như thế.” Kim cũng chỉ nhìn thấy được mái tóc xoăn đỏ bù...