Tất nhiên, không chỉ Lindsay mà toàn bộ những đứa bé mất tích đều có chung một tình trạng sau khi trở về nhà.
“Thường
thì người ta sẽ tìm thấy chúng khi chúng đã về nhà, nhưng tất cả đều có cùng
một đặc điểm kỳ quái.”
“Chúng
vẫn nhớ mình là ai, vẫn sinh hoạt như bình thường nhưng lại ngoan một cách đáng
kể, ý tôi là… kể cả những đứa bé tinh nghịch thích chạy nhảy.” Sau khi nhận
được vài tờ tiền, người đàn ông mới thấy tay mình ấm hơn, ông ta vội đút bàn
tay vào túi áo rồi nghiêng người nói nhỏ với phóng viên: “Các cô cậu biết đó, vào
mùa này, mấy đứa bé thường thích vò tuyết thành viên rồi ném vào cửa sổ nhà
người ta, trẻ con ấy mà, đôi khi vui đùa lại không biết được hậu quả, tôi cũng
từng là nạn nhân của chúng…”
“Nhưng
bây giờ không một đứa nào làm thế.”
Ông
ta khẽ thở dài: “Chúng đã ngoan hơn nhiều, nhưng điều này chỉ khiến cả làng lo
lắng, vì chúng rất nghe lời người lớn nhưng lại không phân biệt được tốt xấu,
nên nếu để chúng đi ra ngoài mà không có người nhà đi theo thì… không biết kẻ
xấu sẽ làm gì chúng đây…”
“Và
điều đáng sợ hơn là người ta không thể điều tra được những đứa trẻ này về nhà
bằng cách nào. Giày của chúng đều ướt, trên người có vài vết trầy xước, chắc là
té ngã do giày trơn…”
Ông
ta nghiêng đầu tỏ ra bí ẩn: “Người trong làng đều đồn chúng bị thần biển dẫn
đi.”
Nhưng
cũng chỉ là lời đồn hư cấu suốt hàng trăm năm nay.
Làng
Babel có một mặt giáp biển nhưng người dân không tận dụng vị thế này để kinh
doanh vì nước ở lưu vực này chảy xiết, dễ gây tai nạn đường biển. Ngoài một
ngọn hải đăng coi như là cảnh đẹp ý vui ra thì không mấy ai đến đường biển đó,
cũng vì người xưa từng kể lại một câu chuyện về thần biển.
Nghe
nói thần biển này vốn là người trời nhưng bị trừng phạt nên phải ở đây canh giữ
mảnh đất này, do quá cao ngạo và thần bí nên không có nhiều truyền thuyết về vị
thần đó cho lắm, đa phần lời đồn nhiều nhất là vị thần này rất yêu trẻ con.
Thế
nên mới có lời đồn thần biển bắt cóc trẻ con tới chơi với mình, sau đó giữ một
hồn phách của chúng lại để lần sau tiếp tục kéo chúng đi chơi.
Thần
biển gì chứ, đúng là vô nghĩa.
Đại
khái là cũng không thu hoạch được thông tin gì ra hồn nên nhóm phóng viên tìm
chỗ bàn bạc. bốn, năm người châu đầu ghé tai nói về những gì bọn họ tìm được,
chỉ có một người đàn ông tóc dài cứ mãi đăm chiêu.
“Sao
thế? Anh vẫn còn nghĩ tới hai người áo đen kia à?” Một cô gái nói: “Tôi thấy
chắc bọn họ tới từ tòa soạn khác, muốn kiếm chút cơm như chúng ta thôi.”
“Chúng
ta không đi kiếm cơm mà thật sự là giúp người khác giải quyết vụ án.” Người tóc
dài nhíu mày bất mãn: “Nhiều trẻ con mất tích như thế, các người lại coi đó là
cơ hội kiếm tiền à?”
“Anh
bạn đừng nóng, ai cũng phải ăn mới sống được chứ! Giúp người thì cũng nên đấy,
nhưng nếu giúp người mà không xem lại túi tiền của mình thì rõ là thằng ngốc
rồi!”
Người
khác vỗ vai hắn, anh ta nói đúng nhưng giọng điệu cà lơ phất phơ của anh ta
khiến hắn khó chịu: “Tôi sẽ tiếp tục đi tìm manh mối ở chỗ thần biển.”
Nói
xong, hắn bỏ ra ngoài cửa.
“Xì,
người mới mà cứ làm như mình chuyên nghiệp lắm vậy. Tổ trưởng, anh nhặt tên đó
từ đâu thế?” Một người trong đội nhìn qua cửa sổ, thấy người tóc dài kia đã đi
xa, không thể kìm được lời mỉa mai: “Vội vã lập công như vậy, tưởng mình giỏi
lắm sao? Có giỏi thì bắt được tên hung thủ đi, làng sẽ trao huân chương nhiệt
huyết cho hắn.”
Cô
gái duy nhất có mặt ở đó cũng lắc đầu: “Tổ trưởng, sao người này lại được phân
vào tổ của chúng ta thế?”
Tổ
trưởng đăm chiêu một lát, thở dài: “Người này được cấp trên đưa tới… tôi cũng không
biết thân phận của hắn là gì…”
“Chắc
là con ông cháu cha rồi-…” Người thanh niên chưa kịp trút cơn bất mãn của mình
thì chợt im bặt, vài giây sau, anh ta mới chỉ ra cửa: “Đó là… hai tên mặc áo
đen mà người đàn ông kia từng nói đúng không?”
Nhìn
hai bóng người đang đi trên vỉa hè ở bên đường đối diện, cả bọn lập tức lên
tinh thần: “Đi theo xem sao!”
…
Quảng
trường trung tâm nằm ở giữa làng Babel, nơi đáng lẽ phải được coi là sầm
uất nhất tại địa phương này, nhưng từng có một sự cố chết người xảy ra ở đây
nên hầu như không ai bén mảng tới sau tám giờ tối.
Chỉ
mới hơn tám giờ tối mà làn sương giá đã bao phủ khắp mọi nẻo đường trong làng,
phủ một lớp filter mờ ảo trắng xám giấu nhẹm những dấu vết ban sơ.
Gần
đây, Anna có cảm giác hơi kỳ lạ. Cô đã sống trong làng Babel hơn hai mươi năm,
đây là con đường về nhà quen thuộc với cô, nhưng chẳng biết tại sao có đôi lúc
cô cảm thấy con đường rất quái dị, nó dẫn cô tới một nơi nào đó mà cô không nhớ
được. Anna nhớ kĩ, mình cũng đã ăn ngon ngủ đủ, không hề bỏ bữa hay là gặp vấn
đề về tâm lý gì, nhưng đôi lúc, Anna phát hiện cô không tài nào nhớ nổi những chuyện
đã xảy ra trong một khoảng thời gian nào đó.
Ví
dụ như thứ bảy tuần trước. Rõ ràng cô tới cửa hàng bánh ngọt để mua bánh, nhưng
sau đó chẳng hiểu thế nào cô lại xuất hiện ở gần thư viện.
“Hay
là mình phải đi kiểm tra sức khỏe tinh thần như những gì mẹ nói?” Anna xoa đầu,
chỉ thấy bế tắc tột cùng.
Đang
nghĩ ngợi xem có nên đi bác sĩ hay không, bỗng dưng một con mèo đen nhảy ra
khiến Anna hoảng hốt. Mèo đen có vẻ không sợ người, nhưng cô thì sợ nó bị giết,
dạo gần đây có rất nhiều vụ án mèo bị giết, đã lâu rồi cô chưa nhìn thấy chú
mèo đen nào xuất hiện.
“Mày
mau về nhà đi, mau về tìm mẹ đi, cẩn thận bị người ta bắt mất.” Anna khom người
nhìn nó, xua xua tay. Chú mèo đen ngẩng đầu nhìn cô một lúc, nó gầy tong, bụng
thì phình lên, Anna chợt nhận ra chú mèo này đang mang thai, lại đi kiếm ăn đêm
thế này…
Cô
lấy ít bánh trong túi xách ra đưa cho mèo.
Chính
bản thân Anna cũng không ngờ được, sáng hôm sau lại có thêm một vụ mèo đen bị
giết, nhưng lần nào có tới năm con mèo chết, vì đó là một con mèo mẹ đang mang
thai. Anna sửng sốt, cô đặt bút xuống, nghe đồng nghiệp nói chuyện mà lòng cô
thắt lại, có lẽ là con mèo đen đêm qua…
“Chị
à.”
“Chị
ơi.”
“Chị
thủ thư ơi!”
Anna
giật mình hoàn hồn, nhìn cậu bé đáng yêu trước mắt, phải mất vài giây cô mới bình
tĩnh lại: “À, chị nghe đây…”
“Em
muốn mượn quyển sách này.”
Cậu
bé giơ tay lên, Anna nhìn thoáng qua tiêu đề “Tảo và rêu” rồi cụp mắt ghi chép:
“Được rồi, em tên gì?”
“Kimamon.”
Cậu
bé mỉm cười nhận lấy quyển sách.
Anna:
“…” Trước giờ chỉ mới nghe Doraemon, Pokemon và Digimon…
…
“Kimamon?”
“Đúng
vậy.”
Người
đàn ông ngồi bên ghế đá ở bên ngoài thư viện, nghe cái tên chắp vá được Damon miêu
tả như tuyệt tác ngôn ngữ kia, anh chỉ đưa ra lời bình kín đáo: “Kim và Damon?
Chẳng ra hồn.”
“Chậc.”
Damon định nằm ườn ra ghế theo thói quen nhưng chợt nhớ ra bây giờ mình là trẻ
em: “Đồ khô khan.”
“Kiểm
chứng được chưa?” Kim chỉ chỉ vào trong thư viện: “Giày của cô gái đó.”
Damon
nhướng mày: “Tất nhiên rồi.”
Kim
cũng đứng dậy bỏ đi một nước.
“Này
này, anh còn chưa giúp xong mà, làm phước thì làm cho trót đi…” Damon đứng dậy,
cất hai chân ngắn cũn vội vã rượt theo Kim, lòng gã nói thầm.
Đâu
chỉ là Kim và Damon.
Còn
có Raon nữa.
End Chap 3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét