Cuối cùng Raon cũng gặp được thuật sĩ nổi tiếng kia.
Không
phải quá khó tìm nhà ông ta, nhưng vì xui xẻo nên hắn đã tới đây năm lần bảy lượt
mà không gặp được thuật sĩ, thậm chí vì muốn gặp ông ta mà hắn bị đội viên
trong tổ phóng viên chỉ trích, nói chỉ biết lập công cho riêng mình.
Raon
bĩu môi, nếu chỉ muốn lập công cho riêng mình thì hắn chẳng cần phải gia nhập
tổ của bọn họ làm gì cả. Nhớ đến gương mặt cười hiền từ của lão thị trưởng, hắn
chỉ có cảm giác mình bị lừa, nhưng biết làm thế nào đây, ông ta là người bạn
thân từ nhỏ của hắn..
Vừa
lầm bầm, Raon vừa tiện tay bẻ một cành cây ven đường định trút cơn giận, nhưng khi
vừa chạm vào thân cây đã có cảm giác lành lạnh…
Raon
giật tay lại, lùi bước nhanh như chớp trước khi con rắn nọ kịp cắn vào tay hắn,
đồng thời khi lùi lại hắn vấp phải lỗ thủng bên đường, trượt chân ngã chổng vó.
Bùn đất dính đầy lên quần áo, Raon nằm đó mất một lúc mới lấy hết nghị lực bò
dậy.
Để
tới nhà thuật sĩ, hắn đã ngã không dưới mười lần, bị động vật rượt, trời đổ mưa
giữa chừng, khi hắn tìm một nơi trú mưa thì phát hiện ra đó là một căn nhà ma,
bị âm khí trong nhà ma quấn lấy, hắn còn sốt mất hai ngày.
Tổ
phóng viên đã phát chán với thôn làng Babel vừa cổ hủ vừa tẻ nhạt, phần cũng vì
không có manh mối gì về vụ bắt cóc bí ẩn, mà những đứa trẻ cũng đã quay về an
toàn nên bọn họ định rút khỏi đây. Trước khi đi, bọn họ còn khuyên Raon đừng ở
lại…
“Nhưng
bây giờ tôi đã ở đây.”
Raon
đứng trước mặt thuật sĩ mù, mở một lọ thủy tinh ra, nghe thấy tiếng nước lõng
bõng trong lộ, người thuật sĩ già vươn bàn tay xương xẩu sờ soạng một chốc, như
cảm nhận thứ năng lượng gì đó toát ra ở bên ngoài chiếc lọ: “…Rêu?”
Raon
vô thức gật đầu, rồi sực nhớ ra là thuật sĩ không nhìn thấy, hắn bèn nói: “Đúng
vậy, là rêu dính trên giày của những đứa bé từng mất tích. Tôi đã tìm đến nơi
mà người làng đồn có thần biển xuất hiện, bọn họ còn nói thần biển là người bắt
cóc bọn nhóc, nhưng ở đó không có gì.”
Raon
cắm cọc ở nơi được đoán là có thần biển xuất hiện tận ba ngày, không có gì xảy
ra. Hay là còn chưa tới chu kỳ bắt cóc nên thần biển gì đó không xuất hiện?
Thuật
sĩ già lắng tai nghe ngóng: “Ta nghe gió nói, thần biển vô tội.”
Raon
nhíu mày: “Ông có thể kể về sự tích thần biển cho tôi nghe không?” Hắn hỏi
người làng nhưng chẳng ai trả lời rõ ràng về chuyện này, bọn họ đều chỉ kể về
thứ truyền thuyết mơ hồ kia, ngay cả cái tên của thần biển, cũng không người
nào biết.
“Ta
nghe gió nói, thần không cho nói, người không thể nói, hãy hỏi vạn vật.”
Nói
xong, ông ta đẩy Raon ra ngoài cửa, đóng lại.
Raon:
“…”
Hắn
thấy thật vô nghĩa.
Hắn
tốn công sức mò tới đây làm gì nhỉ?
Khi
Raon cho rằng mình lại gặp xúi quẩy rồi, đột nhiên thuật sĩ mở hé cửa ra, nghiêng
đầu “nhìn” hắn.
Raon
cũng nhìn ông ta.
Trước
khi ông ta kịp mở miệng, hắn đã cướp lời: “Ông nghe gió nói gì?”
“…Nói
cậu hãy đi tìm mèo đen.”
Raon
sửng sốt nhìn ông ta: “Sao ông biết?!”
Có
lẽ là giọng điệu kinh ngạc của hắn quá rõ ràng, thuật sĩ nhíu mày: “Ta nghe gió
nói, mèo đen sẽ cho cậu biết mọi chuyện.”
Đến
tận khi ông cụ đóng cửa không ra tiếp chuyện nữa, Raon mới hoàn hồn. Hắn đặt
tay lên ngực vuốt vuốt mấy cái, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là vậy.
Hắn
cứ tưởng mình bị lộ.
Tìm
mèo đen trong thôn làng này không dễ, nhất là dạo gần đây mèo đen đã bị giết
khá nhiều. Khi Raon biết tin này, hắn ngây người ra mất một lúc, hắn chỉ lo tập
trung hỏi chuyện những đứa bé mất tích, không hề biết việc này cũng diễn ra
song song ở đây. Nhưng bây giờ…
Raon
cúi đầu, cởi găng tay, nhìn lên mu bàn tay mình, một hình xăm vòng tròn với
những ký tự ngoằn ngoèo tượng hình khiến người ta e dè – có thứ này, sao hắn có
thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng chứ? Huống chi…
Hắn
cũng không muốn như thế.
“Chậc.”
Raon đứng ở ngã ba đường, gãi đầu nhìn xung quanh, thật sự… không còn cách nào
sao?
Hắn
tần ngần một lúc, cuối cùng chỉ đành thở dài, tìm một chỗ vắng người, ít ai qua
lại. Hắn chọn một cánh rừng nhỏ ở cách thôn làng vài trăm mét, sau khi xác nhận
là không có người nào hay con vật nào xung quanh, hắn vẽ một kết giới hình tròn
dưới đất, rồi hắn…
“Mèo
meo meo meo, meo meo meo mèo meo…”
“Mèo
meo meo meo, meo meo meo mèo meo…”
“…”
Raon
vừa nhảy điệu nhảy kỳ quái, vừa uốn éo vài cái như những chú mèo thần tài vẫy tay
mời khách, đồng thời khẽ kêu meo meo không khác gì tiếng mèo kêu. Nhưng nhảy
chưa dứt thì hắn đã nhào qua ôm gốc cây bên cạnh, quy sụp xuống, nội tâm gào
thét điên cuồng.
A
a a a a a a a!
Xấu
hổ quá!
Tại
sao hắn phải làm cái trò này!
A
a a a a a a a a a a!
Nếu
ai đó có thể lắng nghe tiếng lòng của hắn, chắc chắn bọn họ sẽ tưởng hắn đang
luyện thanh.
Raon
ôm gốc cây, tức giận đến nỗi lắc cái cây rung lạo xạo không ngừng, lá vàng lá
xanh rơi lả tả trên người hắn, hắn cũng chẳng màng. Mãi đến khi có một con sâu
xanh rơi bộp vào ngay trán, Raon mới giật mình nhảy dựng lên, vội vàng bắt nó
xuống.
Chết
tiệt!
Tên
Damon chết tiệt__________!
Sau
đó, Raon vẫn phải nhảy tiếp để hoàn thành nghi thức gọi mèo.
“Ách
xì!”
Damon
sờ sờ mũi, từ sáng đến giờ gã đã hắt hơi không biết bao nhiêu lần, đến nỗi gã
sắp có ảo giác mình đã bị bệnh, mình thật sự là con người.
Hiện
giờ gã và Kim đang đứng ở mỏm đá gần khu vực bị đồn là thần biển thường hay xuất
hiện, ở đây có hẳn một biển báo cấm người lui tới vì đường trơn, nhiều rong rêu
và vách đá chênh vênh, tuy nhiên đây cũng là một địa điểm có người tự sát vào
nhiều năm trước nên chính quyền địa phương cũng khá là nhạy cảm khi được hỏi tới.
“Có
hẳn một gia đình nhảy xuống… từ nơi này.” Damon giơ hai ngón tay lên, hai ngón
tay của gã như hai cái chân người “đi bộ” trên biển báo: “Sau đó, chíu… ùm!
Nhảy xuống, chẳng ai biết rõ nguyên nhân cái chết của bọn họ, người dân thì đồn
thổi là do lão Jayden hại chết cả nhà đứa con trai.”
“Jayden?
Người làm vườn ở cuối làng?” Kim cầm ống nhòm đứng trên lan can, gió lạnh thổi
tung chiếc áo măng tô trên người nhưng anh lại như không cảm giác được cái rét
từ biển: “Gia đình từng có lịch sử hành nghề trừ tà?”
“Đúng
thế, họ đồn lão Jayden đội lốt thầy trừ tà nhưng thật ra là âm thầm hại người,
để cầu mong trường sinh bất tử.”
Bốn
chữ này như cây búa gõ vào cái công tắc nào
đó trên người Kim, anh rủ mắt im lặng, trông có phần cô độc.
Damon
vẫn còn đang nói: “Nhưng tôi cảm nhận được hung thủ là nữ.”
Gã
nhắm mắt lại, giọng nói lạnh nhạt như vọng về từ nơi xa xăm: “Cô ta còn rất
trẻ, có một mái tóc xoăn rất dài… màu đỏ… người lúc nào cũng ướt sũng…”
End Chap 4
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét